故放酴醾教独步,更无凡木敢争春。
杖藜亦偶逢幽径,扣户何须问主人。
坐久忽思归路晚,举头香雪落乌巾。
拼音版
chūn wǎn tóng shí zǐ wén yóu ōu yáng cān jūn yuán wèn qí zhǔ rén yǐ wù gù dú yī lǎo fù kāi mén tíng kǎn yōu yǎ tú mí fāng shèng kāi yīn tàn èr nián bǔ jū lín xiàng xiāng qù shù shí bù ér wèi cháng yí dào zuò shī jì zhī。
春晚同石子文游欧阳参军园问其主人已物故独一老妇开门亭槛幽雅酴醾方盛开因叹二年卜居邻巷相去数十步而未尝一到作诗记之。
wáng tíng guī。
王庭圭。
bǎi huā láng jí cǎo rú yīn,
百花狼藉草如茵,
shuí yǔ dōng huáng diàn hòu chén。
谁与东皇殿后尘。
gù fàng tú mí jiào dú bù,
故放酴醾教独步,
gèng wú fán mù gǎn zhēng chūn。
更无凡木敢争春。
zhàng lí yì ǒu féng yōu jìng,
杖藜亦偶逢幽径,
kòu hù hé xū wèn zhǔ rén。
扣户何须问主人。
zuò jiǔ hū sī guī lù wǎn,
坐久忽思归路晚,
jǔ tóu xiāng xuě luò wū jīn。
举头香雪落乌巾。
以上为春晚同石子文游欧阳参军园问其主人已物故独一老妇开门亭槛幽雅酴醾方盛开因嘆二年卜居邻巷相去数十步而未尝的拼音版。