北阙岂烦明主梦,西方犹有美人音。
看君剑佩星辰近,老我山林岁月深。
珍重交情足千古,却从天外问遗簪。
拼音版
zhèng sōng mén tài shǐ yǐ shī sòng qí lǐ rén jì zhēn shí sī xùn guī shàn bìng yǐ jiàn huái fù cǐ fù xiè。
郑松门太史以诗送其里人纪贞石司训归善并以见怀赋此附谢。
zhāng xuān。
张萱。
jīn fēng sà sà sòng shuāng zhēn,
金风飒飒送霜砧,
wàn lǐ tíng yún sī bù jīn。
万里停云思不禁。
běi quē qǐ fán míng zhǔ mèng,
北阙岂烦明主梦,
xī fāng yóu yǒu měi rén yīn。
西方犹有美人音。
kàn jūn jiàn pèi xīng chén jìn,
看君剑佩星辰近,
lǎo wǒ shān lín suì yuè shēn。
老我山林岁月深。
zhēn zhòng jiāo qíng zú qiān gǔ,
珍重交情足千古,
què cóng tiān wài wèn yí zān。
却从天外问遗簪。
以上为郑鬆门太史以诗送其里人纪贞石司训归善并以见怀赋此附谢的拼音版。