谓是大言诳人主,世岂真有三神山?
几年作宦来台湾,东过沧海穷烟澜。
扶桑枝红挂朝日,珊瑚树绿充庭藩。
澎湖时时出琪树,高者盈尺声璆然。
四时花蕊开未歇,夏梅春桂冬桃莲。
长年暄暖无霜雪,老死不著棉裘毡。
山中之人木末处,下者亦在苍崖巅。
食无烟火况炊爨,男女赤足垂双环。
颁律不到周夏正,岂有隶首穷其年?
洪蒙以来到唐宋,不与中国人通船。
汉初尚未开闽粤,此乃荒岛盘云烟。
或者昔人偶泛海,飘风一至疑神仙。
愚民自误误世主,妄思人可寿万千。
岂知世果有此境,但无药草能朱颜。
若令皇武在今世,不待晚岁憬然翻。
我为此歌传世俗,沈迷聊破千年关。
拼音版
tái wān xíng。
台湾行。
yáo yíng。
姚瑩。
shēng píng cháng guài fāng shì yán,
生平常怪方士言,
péng hú fāng zhàng yíng hǎi jiān。
蓬壶方丈瀛海间。
wèi shì dà yán kuáng rén zhǔ,
谓是大言诳人主,
shì qǐ zhēn yǒu sān shén shān jǐ nián zuò huàn lái tái wān,
世岂真有三神山? 几年作宦来台湾,
dōng guò cāng hǎi qióng yān lán。
东过沧海穷烟澜。
fú sāng zhī hóng guà cháo rì,
扶桑枝红挂朝日,
shān hú shù lǜ chōng tíng fān。
珊瑚树绿充庭藩。
péng hú shí shí chū qí shù,
澎湖时时出琪树,
gāo zhě yíng chǐ shēng qiú rán。
高者盈尺声璆然。
sì shí huā ruǐ kāi wèi xiē,
四时花蕊开未歇,
xià méi chūn guì dōng táo lián。
夏梅春桂冬桃莲。
cháng nián xuān nuǎn wú shuāng xuě,
长年暄暖无霜雪,
lǎo sǐ bù zhe mián qiú zhān。
老死不著棉裘毡。
shān zhōng zhī rén mù mò chù,
山中之人木末处,
xià zhě yì zài cāng yá diān。
下者亦在苍崖巅。
shí wú yān huǒ kuàng chuī cuàn,
食无烟火况炊爨,
nán nǚ chì zú chuí shuāng huán。
男女赤足垂双环。
bān lǜ bú dào zhōu xià zhèng,
颁律不到周夏正,
qǐ yǒu lì shǒu qióng qí nián hóng méng yǐ lái dào táng sòng,
岂有隶首穷其年? 洪蒙以来到唐宋,
bù yǔ zhōng guó rén tōng chuán。
不与中国人通船。
hàn chū shàng wèi kāi mǐn yuè,
汉初尚未开闽粤,
cǐ nǎi huāng dǎo pán yún yān。
此乃荒岛盘云烟。
huò zhě xī rén ǒu fàn hǎi,
或者昔人偶泛海,
piāo fēng yī zhì yí shén xiān。
飘风一至疑神仙。
yú mín zì wù wù shì zhǔ,
愚民自误误世主,
wàng sī rén kě shòu wàn qiān。
妄思人可寿万千。
qǐ zhī shì guǒ yǒu cǐ jìng,
岂知世果有此境,
dàn wú yào cǎo néng zhū yán。
但无药草能朱颜。
ruò lìng huáng wǔ zài jīn shì,
若令皇武在今世,
bù dài wǎn suì jǐng rán fān。
不待晚岁憬然翻。
wǒ wèi cǐ gē chuán shì sú,
我为此歌传世俗,
shěn mí liáo pò qiān nián guān。
沈迷聊破千年关。
以上为臺湾行的拼音版。