不学晚唐体,曾闻大雅音。
霜空孤鹤唳,云洞老龙吟。
群噪无才思,昏鸦自满林。
拼音版
zhí sūn bǐng yǐ dōng yě nóng gē yī biān lái xì dú zú yǐ qǐ yǔ qī yán yǒu jí shuǐ guàn huā sī yǔ lù lín chí dié shí huàn xī shān cǎo qī lán shòu néng xiāng fǒu xìng xiào méi cán nài sú hé sì cǐ liǎng lián jiē zì chū xīn yì zì kě chuán shì rán yán yǔ zhī gōng yòu wèi zú duō qí tǐ gé chún zhèng qì xiàng hé píng wèi kě xǐ yú fēi yú yán zì yǒu shí zhě yīn tí qí juàn mò yǐ guī zhī。
侄孙炳以东野农歌一编来细读足以起予七言有汲水灌花私雨露临池叠石幻溪山草欺兰瘦能香否杏笑梅残柰俗何似此两联皆自出新意自可传世然言语之工又未足多其体格纯正气象和平为可喜余非谀言自有识者因题其卷末以归之。
dài fù gǔ。
戴复古。
wú zōng yǒu dōng yě,
吾宗有东野,
shī lǜ pō liú xīn。
诗律颇留心。
bù xué wǎn táng tǐ,
不学晚唐体,
céng wén dà yá yīn。
曾闻大雅音。
shuāng kōng gū hè lì,
霜空孤鹤唳,
yún dòng lǎo lóng yín。
云洞老龙吟。
qún zào wú cái sī,
群噪无才思,
hūn yā zì mǎn lín。
昏鸦自满林。
以上为侄孙炳以东野农歌一编来细读足以起予七言有汲水灌花私雨露临池迭石幻溪山草欺兰瘦能香否杏笑梅残柰俗何似此的拼音版。