二纪欢游今若此,满衣零泪欲何如。
腰间金印从如斗,镜里霜华已满梳。
珍重远公应笑我,尘心唯此未能除。
拼音版
wén yù shǎo qīng wén shān láng zhōng jiāo hǎo shēn zhì èr jì yǐ yú kuí bié shù nián èr zǐ cháng shì fèng shǐ lǐng biǎo tú cì nán kāng diào sūn shì zhī gū yú qí jiā dǔ wén yù shǒu shū yú sēng shì kāng kǎi bēi tàn liú tí cǐ shī。
文彧少卿文山郎中交好深至二纪已馀暌别数年二子长逝奉使岭表途次南康吊孙氏之孤于其家睹文彧手书于僧室慷慨悲叹留题此诗。
xú xuàn。
徐铉。
sūn jiā xū zuò diào zhū gū,
孙家虚座吊诸孤,
zhāng sǒu sēng fáng jiàn shǒu shū。
张叟僧房见手书。
èr jì huān yóu jīn ruò cǐ,
二纪欢游今若此,
mǎn yī líng lèi yù hé rú。
满衣零泪欲何如。
yāo jiān jīn yìn cóng rú dòu,
腰间金印从如斗,
jìng lǐ shuāng huá yǐ mǎn shū。
镜里霜华已满梳。
zhēn zhòng yuǎn gōng yīng xiào wǒ,
珍重远公应笑我,
chén xīn wéi cǐ wèi néng chú。
尘心唯此未能除。
以上为文彧少卿文山郎中交好深至二纪已余暌别数年二子长逝奉使岭表途次南康吊孙氏之孤于其家睹文彧手书于僧室慷慨的拼音版。