赵惠文王十六年,廉颇为赵将,伐齐,大破之,取阳晋,拜为上卿,以勇气闻于诸侯。
蔺相如者,赵人也,为赵宦者令缪贤舍人。
赵惠文王时,得楚和氏璧。
秦昭王闻之,使人遗赵王书,愿以十五城请易璧。
赵王与大将军廉颇诸大臣谋:欲予秦,秦城恐不可得,徒见欺;欲勿予,即患秦兵之来。
计未定,求人可使报秦者,未得。
宦者令缪贤曰:“臣舍人蔺相如可使。”
王问:“何以知之?”
对曰:“臣尝有罪,窃计欲亡走燕,臣舍人相如止臣,曰:‘君何以知燕王?’
臣语曰:‘臣尝从大王与燕王会境上,燕王私握臣手,曰“愿结友”。
以此知之,故欲往。’
相如谓臣曰:‘夫赵强而燕弱,而君幸于赵王,故燕王欲结于君。
今君乃亡赵走燕,燕畏赵,其势必不敢留君,而束君归赵矣。
君不如肉袒伏斧质请罪,则幸得脱矣。’
臣从其计,大王亦幸赦臣。
臣窃以为其人勇士,有智谋,宜可使。”
于是王召见,问蔺相如曰:“秦王以十五城请易寡人之璧,可予不?”
相如曰:“秦强而赵弱,不可不许。”
王曰:“取吾璧,不予我城,奈何?”
相如曰:“秦以城求璧而赵不许,曲在赵。
赵予璧而秦不予赵城,曲在秦。
均之二策,宁许以负秦曲。”
王曰:“谁可使者?”
相如曰:“王必无人,臣愿奉璧往使。
城入赵而璧留秦;城不入,臣请完璧归赵。”
赵王于是遂遣相如奉璧西入秦。
秦王坐章台见相如,相如奉璧奏秦王。
秦王大喜,传以示美人及左右,左右皆呼万岁。
相如视秦王无意偿赵城,乃前曰:“璧有瑕,请指示王。”
王授璧,相如因持璧却立,倚柱,怒发上冲冠,谓秦王曰:“大王欲得璧,使人发书至赵王,赵王悉召群臣议,皆曰‘秦贪,负其强,以空言求璧,偿城恐不可得’。
议不欲予秦璧。
臣以为布衣之交尚不相欺,况大国乎!
且以一璧之故逆强秦之欢,不可。
于是赵王乃斋戒五日,使臣奉璧,拜送书于庭。
何者?
严大国之威以修敬也。
今臣至,大王见臣列观,礼节甚倨;得璧,传之美人,以戏弄臣。
臣观大王无意偿赵王城邑,故臣复取璧。
大王必欲急臣,臣头今与璧俱碎于柱矣!”
相如持其璧睨柱,欲以击柱。
秦王恐其破璧,乃辞谢固请,召有司案图,指从此以往十五都予赵。
相如度秦王特以诈详为予赵城,实不可得,乃谓秦王曰:“和氏璧,天下所共传宝也,赵王恐,不敢不献。
赵王送璧时,斋戒五日,今大王亦宜斋戒五日,设九宾于廷,臣乃敢上璧。”
秦王度之,终不可强夺,遂许斋五日,舍相如广成传。
相如度秦王虽斋,决负约不偿城,乃使其从者衣褐,怀其璧,从径道亡,归璧于赵。
秦王斋五日后,乃设九宾礼于廷,引赵使者蔺相如。
相如至,谓秦王曰:“秦自缪公以来二十馀君,未尝有坚明约束者也。
臣诚恐见欺于王而负赵,故令人持璧归,间至赵矣。
且秦强而赵弱,大王遣一介之使至赵,赵立奉璧来。
今以秦之强而先割十五都予赵,赵岂敢留璧而得罪于大王乎?
臣知欺大王之罪当诛,臣请就汤镬,唯大王与群臣孰计议之。”
秦王与群臣相视而嘻。
左右或欲引相如去,秦王因曰:“今杀相如,终不能得璧也,而绝秦赵之欢,不如因而厚遇之,使归赵,赵王岂以一璧之故欺秦邪!”
卒廷见相如,毕礼而归之。
相如既归,赵王以为贤大夫使不辱于诸侯,拜相如为上大夫。
秦亦不以城予赵,赵亦终不予秦璧。
其后秦伐赵,拔石城。
明年,复攻赵,杀二万人。
秦王使使者告赵王,欲与王为好会于西河外渑池。
赵王畏秦,欲毋行。
廉颇、蔺相如计曰:“王不行,示赵弱且怯也。”
赵王遂行,相如从。
廉颇送至境,与王诀曰:“王行,度道里会遇之礼毕,还,不过三十日。
三十日不还,则请立太子为王,以绝秦望。”
王许之,遂与秦王会渑池。
秦王饮酒酣,曰:“寡人窃闻赵王好音,请奏瑟。”
赵王鼓瑟。
秦御史前书曰“某年月日,秦王与赵王会饮,令赵王鼓瑟”。
蔺相如前曰:“赵王窃闻秦王善为秦声,请奏盆缻秦王,以相娱乐。”
秦王怒,不许。
于是相如前进缻,因跪请秦王。
秦王不肯击缻。
相如曰:“五步之内,相如请得以颈血溅大王矣!”
左右欲刃相如,相如张目叱之,左右皆靡。
于是秦王不怿,为一击缻。
相如顾召赵御史书曰“某年月日,秦王为赵王击缻”。
秦之群臣曰:“请以赵十五城为秦王寿。”
蔺相如亦曰:“请以秦之咸阳为赵王寿。”
秦王竟酒,终不能加胜于赵。
赵亦盛设兵以待秦,秦不敢动。
既罢归国,以相如功大,拜为上卿,位在廉颇之右。
廉颇曰:“我为赵将,有攻城野战之大功,而蔺相如徒以口舌为劳,而位居我上,且相如素贱人,吾羞,不忍为之下。”
宣言曰:“我见相如,必辱之。”
相如闻,不肯与会。
相如每朝时,常称病,不欲与廉颇争列。
已而相如出,望见廉颇,相如引车避匿。
于是舍人相与谏曰:“臣所以去亲戚而事君者,徒慕君之高义也。
今君与廉颇同列,廉君宣恶言而君畏匿之,恐惧殊甚,且庸人尚羞之,况于将相乎!
臣等不肖,请辞去。”
蔺相如固止之,曰:“公之视廉将军孰与秦王?”
曰:“不若也。”
相如曰:“夫以秦王之威,而相如廷叱之,辱其群臣,相如虽驽,独畏廉将军哉?
顾吾念之,强秦之所以不敢加兵于赵者,徒以吾两人在也。
今两虎共斗,其势不俱生。
吾所以为此者,以先国家之急而后私仇也。”
廉颇闻之,肉袒负荆,因宾客至蔺相如门谢罪。
曰:“鄙贱之人,不知将军宽之至此也。”
卒相与欢,为刎颈之交。
翻译
以上为廉颇蔺相如列传的翻译。
注释
以上为廉颇蔺相如列传的注释。
评析
以上为廉颇蔺相如列传的评析。
拼音版
lián pō lìn xiàng rú liè zhuàn。
廉颇蔺相如列传。
sī mǎ qiān。
司马迁。
lián pō zhě,
廉颇者,
zhào zhī liáng jiàng yě。
赵之良将也。
zhào huì wén wáng shí liù nián,
赵惠文王十六年,
lián pō wéi zhào jiāng,
廉颇为赵将,
fá qí,
伐齐,
dà pò zhī,
大破之,
qǔ yáng jìn,
取阳晋,
bài wèi shàng qīng,
拜为上卿,
yǐ yǒng qì wén yú zhū hóu。
以勇气闻于诸侯。
lìn xiàng rú zhě,
蔺相如者,
zhào rén yě,
赵人也,
wèi zhào huàn zhě lìng móu xián shè rén。
为赵宦者令缪贤舍人。
zhào huì wén wáng shí,
赵惠文王时,
dé chǔ hé shì bì。
得楚和氏璧。
qín zhāo wáng wén zhī,
秦昭王闻之,
shǐ rén yí zhào wáng shū,
使人遗赵王书,
yuàn yǐ shí wǔ chéng qǐng yì bì。
愿以十五城请易璧。
zhào wáng yǔ dà jiàng jūn lián pō zhū dà chén móu yù yǔ qín,
赵王与大将军廉颇诸大臣谋:欲予秦,
qín chéng kǒng bù kě dé,
秦城恐不可得,
tú jiàn qī yù wù yǔ,
徒见欺;欲勿予,
jí huàn qín bīng zhī lái。
即患秦兵之来。
jì wèi dìng,
计未定,
qiú rén kě shǐ bào qín zhě,
求人可使报秦者,
wèi dé。
未得。
huàn zhě lìng móu xián yuē chén shè rén lìn xiàng rú kě shǐ。
宦者令缪贤曰:“臣舍人蔺相如可使。
wáng wèn hé yǐ zhī zhī duì yuē chén cháng yǒu zuì,
”王问:“何以知之?”对曰:“臣尝有罪,
qiè jì yù wáng zǒu yàn,
窃计欲亡走燕,
chén shè rén xiàng rú zhǐ chén,
臣舍人相如止臣,
yuē jūn hé yǐ zhī yàn wáng chén yǔ yuē chén cháng cóng dài wáng yǔ yàn wáng huì jìng shàng,
曰:‘君何以知燕王?’臣语曰:‘臣尝从大王与燕王会境上,
yàn wáng sī wò chén shǒu,
燕王私握臣手,
yuē yuàn jié yǒu。
曰“愿结友”。
yǐ cǐ zhī zhī,
以此知之,
gù yù wǎng。
故欲往。
xiàng rú wèi chén yuē fū zhào qiáng ér yàn ruò,
’相如谓臣曰:‘夫赵强而燕弱,
ér jūn xìng yú zhào wáng,
而君幸于赵王,
gù yàn wáng yù jié yú jūn。
故燕王欲结于君。
jīn jūn nǎi wáng zhào zǒu yàn,
今君乃亡赵走燕,
yàn wèi zhào,
燕畏赵,
qí shì bì bù gǎn liú jūn,
其势必不敢留君,
ér shù jūn guī zhào yǐ。
而束君归赵矣。
jūn bù rú ròu tǎn fú fǔ zhì qǐng zuì,
君不如肉袒伏斧质请罪,
zé xìng de tuō yǐ。
则幸得脱矣。
chén cóng qí jì,
’臣从其计,
dài wáng yì xìng shè chén。
大王亦幸赦臣。
chén qiè yǐ wéi qí rén yǒng shì,
臣窃以为其人勇士,
yǒu zhì móu,
有智谋,
yí kě shǐ。
宜可使。
yú shì wáng zhào jiàn,
”于是王召见,
wèn lìn xiàng rú yuē qín wáng yǐ shí wǔ chéng qǐng yì guǎ rén zhī bì,
问蔺相如曰:“秦王以十五城请易寡人之璧,
kě yǔ bù xiàng rú yuē qín qiáng ér zhào ruò,
可予不?”相如曰:“秦强而赵弱,
bù kě bù xǔ。
不可不许。
wáng yuē qǔ wú bì,
”王曰:“取吾璧,
bù yǔ wǒ chéng,
不予我城,
nài hé xiàng rú yuē qín yǐ chéng qiú bì ér zhào bù xǔ,
奈何?”相如曰:“秦以城求璧而赵不许,
qū zài zhào。
曲在赵。
zhào yǔ bì ér qín bù yǔ zhào chéng,
赵予璧而秦不予赵城,
qū zài qín。
曲在秦。
jūn zhī èr cè,
均之二策,
níng xǔ yǐ fù qín qū。
宁许以负秦曲。
wáng yuē shuí kě shǐ zhě xiàng rú yuē wáng bì wú rén,
”王曰:“谁可使者?”相如曰:“王必无人,
chén yuàn fèng bì wǎng shǐ。
臣愿奉璧往使。
chéng rù zhào ér bì liú qín chéng bù rù,
城入赵而璧留秦;城不入,
chén qǐng wán bì guī zhào。
臣请完璧归赵。
zhào wáng yú shì suì qiǎn xiàng rú fèng bì xī rù qín。
”赵王于是遂遣相如奉璧西入秦。
qín wáng zuò zhāng tái jiàn xiàng rú,
秦王坐章台见相如,
xiàng rú fèng bì zòu qín wáng。
相如奉璧奏秦王。
qín wáng dà xǐ,
秦王大喜,
chuán yǐ shì měi rén jí zuǒ yòu,
传以示美人及左右,
zuǒ yòu jiē hū wàn suì。
左右皆呼万岁。
xiàng rú shì qín wáng wú yì cháng zhào chéng,
相如视秦王无意偿赵城,
nǎi qián yuē bì yǒu xiá,
乃前曰:“璧有瑕,
qǐng zhǐ shì wáng。
请指示王。
wáng shòu bì,
”王授璧,
xiàng rú yīn chí bì què lì,
相如因持璧却立,
yǐ zhù,
倚柱,
nù fà shàng chōng guān,
怒发上冲冠,
wèi qín wáng yuē dài wáng yù de bì,
谓秦王曰:“大王欲得璧,
shǐ rén fā shū zhì zhào wáng,
使人发书至赵王,
zhào wáng xī zhào qún chén yì,
赵王悉召群臣议,
jiē yuē qín tān,
皆曰‘秦贪,
fù qí qiáng,
负其强,
yǐ kōng yán qiú bì,
以空言求璧,
cháng chéng kǒng bù kě dé。
偿城恐不可得’。
yì bù yù yǔ qín bì。
议不欲予秦璧。
chén yǐ wéi bù yī zhī jiāo shàng bù xiāng qī,
臣以为布衣之交尚不相欺,
kuàng dà guó hū qiě yǐ yī bì zhī gù nì qiáng qín zhī huān,
况大国乎!且以一璧之故逆强秦之欢,
bù kě。
不可。
yú shì zhào wáng nǎi zhāi jiè wǔ rì,
于是赵王乃斋戒五日,
shǐ chén fèng bì,
使臣奉璧,
bài sòng shū yú tíng。
拜送书于庭。
hé zhě yán dà guó zhī wēi yǐ xiū jìng yě。
何者?严大国之威以修敬也。
jīn chén zhì,
今臣至,
dài wáng jiàn chén liè guān,
大王见臣列观,
lǐ jié shén jù dé bì,
礼节甚倨;得璧,
chuán zhī měi rén,
传之美人,
yǐ xì nòng chén。
以戏弄臣。
chén guān dài wáng wú yì cháng zhào wáng chéng yì,
臣观大王无意偿赵王城邑,
gù chén fù qǔ bì。
故臣复取璧。
dài wáng bì yù jí chén,
大王必欲急臣,
chén tóu jīn yǔ bì jù suì yú zhù yǐ xiàng rú chí qí bì nì zhù,
臣头今与璧俱碎于柱矣!”相如持其璧睨柱,
yù yǐ jī zhù。
欲以击柱。
qín wáng kǒng qí pò bì,
秦王恐其破璧,
nǎi cí xiè gù qǐng,
乃辞谢固请,
zhào yǒu sī àn tú,
召有司案图,
zhǐ cóng cǐ yǐ wǎng shí wǔ dōu yǔ zhào。
指从此以往十五都予赵。
xiàng rú dù qín wáng tè yǐ zhà xiáng wèi yǔ zhào chéng,
相如度秦王特以诈详为予赵城,
shí bù kě dé,
实不可得,
nǎi wèi qín wáng yuē hé shì bì,
乃谓秦王曰:“和氏璧,
tiān xià suǒ gòng chuán bǎo yě,
天下所共传宝也,
zhào wáng kǒng,
赵王恐,
bù gǎn bù xiàn。
不敢不献。
zhào wáng sòng bì shí,
赵王送璧时,
zhāi jiè wǔ rì,
斋戒五日,
jīn dài wáng yì yí zhāi jiè wǔ rì,
今大王亦宜斋戒五日,
shè jiǔ bīn yú tíng,
设九宾于廷,
chén nǎi gǎn shàng bì。
臣乃敢上璧。
qín wáng dù zhī,
”秦王度之,
zhōng bù kě qiáng duó,
终不可强夺,
suì xǔ zhāi wǔ rì,
遂许斋五日,
shě xiàng rú guǎng chéng chuán。
舍相如广成传。
xiàng rú dù qín wáng suī zhāi,
相如度秦王虽斋,
jué fù yuē bù cháng chéng,
决负约不偿城,
nǎi shǐ qí cóng zhě yī hè,
乃使其从者衣褐,
huái qí bì,
怀其璧,
cóng jìng dào wáng,
从径道亡,
guī bì yú zhào。
归璧于赵。
qín wáng zhāi wǔ rì hòu,
秦王斋五日后,
nǎi shè jiǔ bīn lǐ yú tíng,
乃设九宾礼于廷,
yǐn zhào shǐ zhě lìn xiàng rú。
引赵使者蔺相如。
xiàng rú zhì,
相如至,
wèi qín wáng yuē qín zì móu gōng yǐ lái èr shí yú jūn,
谓秦王曰:“秦自缪公以来二十馀君,
wèi cháng yǒu jiān míng yuē shù zhě yě。
未尝有坚明约束者也。
chén chéng kǒng jiàn qī yú wáng ér fù zhào,
臣诚恐见欺于王而负赵,
gù lìng rén chí bì guī,
故令人持璧归,
jiān zhì zhào yǐ。
间至赵矣。
qiě qín qiáng ér zhào ruò,
且秦强而赵弱,
dài wáng qiǎn yī jiè zhī shǐ zhì zhào,
大王遣一介之使至赵,
zhào lì fèng bì lái。
赵立奉璧来。
jīn yǐ qín zhī qiáng ér xiān gē shí wǔ dōu yǔ zhào,
今以秦之强而先割十五都予赵,
zhào qǐ gǎn liú bì ér dé zuì yú dài wáng hū chén zhī qī dài wáng zhī zuì dāng zhū,
赵岂敢留璧而得罪于大王乎?臣知欺大王之罪当诛,
chén qǐng jiù tāng huò,
臣请就汤镬,
wéi dài wáng yǔ qún chén shú jì yì zhī。
唯大王与群臣孰计议之。
qín wáng yǔ qún chén xiāng shì ér xī。
”秦王与群臣相视而嘻。
zuǒ yòu huò yù yǐn xiàng rú qù,
左右或欲引相如去,
qín wáng yīn yuē jīn shā xiàng rú,
秦王因曰:“今杀相如,
zhōng bù néng dé bì yě,
终不能得璧也,
ér jué qín zhào zhī huān,
而绝秦赵之欢,
bù rú yīn ér hòu yù zhī,
不如因而厚遇之,
shǐ guī zhào,
使归赵,
zhào wáng qǐ yǐ yī bì zhī gù qī qín xié zú tíng jiàn xiàng rú,
赵王岂以一璧之故欺秦邪!”卒廷见相如,
bì lǐ ér guī zhī。
毕礼而归之。
xiàng rú jì guī,
相如既归,
zhào wáng yǐ wéi xián dài fū shǐ bù rǔ yú zhū hóu,
赵王以为贤大夫使不辱于诸侯,
bài xiàng rú wèi shàng dài fū。
拜相如为上大夫。
qín yì bù yǐ chéng yǔ zhào,
秦亦不以城予赵,
zhào yì zhōng bù yǔ qín bì。
赵亦终不予秦璧。
qí hòu qín fá zhào,
其后秦伐赵,
bá shí chéng。
拔石城。
míng nián,
明年,
fù gōng zhào,
复攻赵,
shā èr wàn rén。
杀二万人。
qín wáng shǐ shǐ zhě gào zhào wáng,
秦王使使者告赵王,
yù yǔ wáng wèi hǎo huì yú xī hé wài miǎn chí。
欲与王为好会于西河外渑池。
zhào wáng wèi qín,
赵王畏秦,
yù wú xíng。
欲毋行。
lián pō lìn xiàng rú jì yuē wáng bù xíng,
廉颇、蔺相如计曰:“王不行,
shì zhào ruò qiě qiè yě。
示赵弱且怯也。
zhào wáng suì xíng,
”赵王遂行,
xiàng rú cóng。
相如从。
lián pō sòng zhì jìng,
廉颇送至境,
yǔ wáng jué yuē wáng xíng,
与王诀曰:“王行,
dù dào lǐ huì yù zhī lǐ bì,
度道里会遇之礼毕,
hái,
还,
bù guò sān shí rì。
不过三十日。
sān shí rì bù hái,
三十日不还,
zé qǐng lì tài zǐ wèi wáng,
则请立太子为王,
yǐ jué qín wàng。
以绝秦望。
wáng xǔ zhī,
”王许之,
suì yǔ qín wáng huì miǎn chí。
遂与秦王会渑池。
qín wáng yǐn jiǔ hān,
秦王饮酒酣,
yuē guǎ rén qiè wén zhào wáng hǎo yīn,
曰:“寡人窃闻赵王好音,
qǐng zòu sè。
请奏瑟。
zhào wáng gǔ sè。
”赵王鼓瑟。
qín yù shǐ qián shū yuē mǒu nián yuè rì,
秦御史前书曰“某年月日,
qín wáng yǔ zhào wáng huì yǐn,
秦王与赵王会饮,
lìng zhào wáng gǔ sè。
令赵王鼓瑟”。
lìn xiàng rú qián yuē zhào wáng qiè wén qín wáng shàn wèi qín shēng,
蔺相如前曰:“赵王窃闻秦王善为秦声,
qǐng zòu pén fǒu qín wáng,
请奏盆缻秦王,
yǐ xiāng yú lè。
以相娱乐。
qín wáng nù,
”秦王怒,
bù xǔ。
不许。
yú shì xiàng rú qián jìn fǒu,
于是相如前进缻,
yīn guì qǐng qín wáng。
因跪请秦王。
qín wáng bù kěn jī fǒu。
秦王不肯击缻。
xiàng rú yuē wǔ bù zhī nèi,
相如曰:“五步之内,
xiàng rú qǐng dé yǐ jǐng xuè jiàn dài wáng yǐ zuǒ yòu yù rèn xiàng rú,
相如请得以颈血溅大王矣!”左右欲刃相如,
xiàng rú zhāng mù chì zhī,
相如张目叱之,
zuǒ yòu jiē mí。
左右皆靡。
yú shì qín wáng bù yì,
于是秦王不怿,
wèi yī jī fǒu。
为一击缻。
xiàng rú gù zhào zhào yù shǐ shū yuē mǒu nián yuè rì,
相如顾召赵御史书曰“某年月日,
qín wáng wèi zhào wáng jī fǒu。
秦王为赵王击缻”。
qín zhī qún chén yuē qǐng yǐ zhào shí wǔ chéng wèi qín wáng shòu。
秦之群臣曰:“请以赵十五城为秦王寿。
lìn xiàng rú yì yuē qǐng yǐ qín zhī xián yáng wèi zhào wáng shòu。
”蔺相如亦曰:“请以秦之咸阳为赵王寿。
qín wáng jìng jiǔ,
”秦王竟酒,
zhōng bù néng jiā shèng yú zhào。
终不能加胜于赵。
zhào yì shèng shè bīng yǐ dài qín,
赵亦盛设兵以待秦,
qín bù gǎn dòng。
秦不敢动。
jì bà guī guó,
既罢归国,
yǐ xiàng rú gōng dà,
以相如功大,
bài wèi shàng qīng,
拜为上卿,
wèi zài lián pō zhī yòu。
位在廉颇之右。
lián pō yuē wǒ wèi zhào jiāng,
廉颇曰:“我为赵将,
yǒu gōng chéng yě zhàn zhī dà gōng,
有攻城野战之大功,
ér lìn xiàng rú tú yǐ kǒu shé wèi láo,
而蔺相如徒以口舌为劳,
ér wèi jū wǒ shàng,
而位居我上,
qiě xiàng rú sù jiàn rén,
且相如素贱人,
wú xiū,
吾羞,
bù rěn wèi zhī xià。
不忍为之下。
xuān yán yuē wǒ jiàn xiàng rú,
”宣言曰:“我见相如,
bì rǔ zhī。
必辱之。
xiàng rú wén,
”相如闻,
bù kěn yù huì。
不肯与会。
xiàng rú měi cháo shí,
相如每朝时,
cháng chēng bìng,
常称病,
bù yù yǔ lián pō zhēng liè。
不欲与廉颇争列。
yǐ ér xiàng rú chū,
已而相如出,
wàng jiàn lián pō,
望见廉颇,
xiàng rú yǐn chē bì nì。
相如引车避匿。
yú shì shè rén xiāng yǔ jiàn yuē chén suǒ yǐ qù qīn qī ér shì jūn zhě,
于是舍人相与谏曰:“臣所以去亲戚而事君者,
tú mù jūn zhī gāo yì yě。
徒慕君之高义也。
jīn jūn yǔ lián pō tóng liè,
今君与廉颇同列,
lián jūn xuān è yán ér jūn wèi nì zhī,
廉君宣恶言而君畏匿之,
kǒng jù shū shén,
恐惧殊甚,
qiě yōng rén shàng xiū zhī,
且庸人尚羞之,
kuàng yú jiàng xiàng hū chén děng bù xiào,
况于将相乎!臣等不肖,
qǐng cí qù。
请辞去。
lìn xiàng rú gù zhǐ zhī,
”蔺相如固止之,
yuē gōng zhī shì lián jiāng jūn shú yǔ qín wáng yuē bù ruò yě。
曰:“公之视廉将军孰与秦王?”曰:“不若也。
xiàng rú yuē fū yǐ qín wáng zhī wēi,
”相如曰:“夫以秦王之威,
ér xiàng rú tíng chì zhī,
而相如廷叱之,
rǔ qí qún chén,
辱其群臣,
xiàng rú suī nú,
相如虽驽,
dú wèi lián jiāng jūn zāi gù wú niàn zhī,
独畏廉将军哉?顾吾念之,
qiáng qín zhī suǒ yǐ bù gǎn jiā bīng yú zhào zhě,
强秦之所以不敢加兵于赵者,
tú yǐ wú liǎng rén zài yě。
徒以吾两人在也。
jīn liǎng hǔ gòng dòu,
今两虎共斗,
qí shì bù jù shēng。
其势不俱生。
wú suǒ yǐ wéi cǐ zhě,
吾所以为此者,
yǐ xiān guó jiā zhī jí ér hòu sī chóu yě。
以先国家之急而后私仇也。
lián pō wén zhī,
”廉颇闻之,
ròu tǎn fù jīng,
肉袒负荆,
yīn bīn kè zhì lìn xiàng rú mén xiè zuì。
因宾客至蔺相如门谢罪。
yuē bǐ jiàn zhī rén,
曰:“鄙贱之人,
bù zhī jiāng jūn kuān zhī zhì cǐ yě。
不知将军宽之至此也。
zú xiāng yǔ huān,
”卒相与欢,
wèi wěn jǐng zhī jiāo。
为刎颈之交。
以上为廉颇蔺相如列传的拼音版。