孤城吹角烟树里,落日未落江苍茫。
幽人拊枕坐叹息,我行忽至舜所藏。
江边父老能说子,白须红颊如君长。
莫嫌琼雷隔云海,圣恩尚许遥相望。
平生学道真实意,岂与穷达俱存亡。
天其以我为箕子,要使此意留要荒。
他年谁作舆地志,海南万里真吾乡。
拼音版
wú zhé hǎi nán zǐ yóu léi zhōu bèi mìng jí xíng liǎo bù xiāng zhī zhì wú nǎi wén qí shàng zài téng yě dàn xī dāng zhuī jí zuò cǐ shī shì zhī。
吾谪海南,子由雷州,被命即行,了不相知,至梧乃闻其尚在藤也,旦夕当追及,作此诗,示之。
sū shì。
苏轼。
jiǔ yí lián mián shǔ héng xiāng,
九疑联绵属衡湘,
cāng wú dú zài tiān yī fāng。
苍梧独在天一方。
gū chéng chuī jiǎo yān shù lǐ,
孤城吹角烟树里,
luò rì wèi luò jiāng cāng máng。
落日未落江苍茫。
yōu rén fǔ zhěn zuò tàn xī,
幽人拊枕坐叹息,
wǒ xíng hū zhì shùn suǒ cáng。
我行忽至舜所藏。
jiāng biān fù lǎo néng shuō zi,
江边父老能说子,
bái xū hóng jiá rú jūn zhǎng。
白须红颊如君长。
mò xián qióng léi gé yún hǎi,
莫嫌琼雷隔云海,
shèng ēn shàng xǔ yáo xiāng wàng。
圣恩尚许遥相望。
píng shēng xué dào zhēn shí yì,
平生学道真实意,
qǐ yǔ qióng dá jù cún wáng。
岂与穷达俱存亡。
tiān qí yǐ wǒ wèi jī zǐ,
天其以我为箕子,
yào shǐ cǐ yì liú yào huāng。
要使此意留要荒。
tā nián shuí zuò yú dì zhì,
他年谁作舆地志,
hǎi nán wàn lǐ zhēn wú xiāng。
海南万里真吾乡。
以上为吾谪海南,子由雷州,被命即行,了不相知,至梧乃闻其尚在藤也,旦夕当追及,作此诗,示之的拼音版。