先生曰:“此时正宜用功,若此时放过,闲时讲学何用?
人正要在此等时磨炼。
父之爱子,自是至情,然天理亦自有个中和处,过即是私意。
人于此处多认做天理当忧,则一向忧苦,不知己是‘有所忧患不得其正’。
大抵七情所感,多只是过,少不及者。
才过,便非心之本体,必须调停适中始得。
就如父母之丧,人子岂不欲一哭便死,方快于心;然却曰‘毁不灭性’,非圣人强制之也,天理本体自有分限,不可过也。
人但要识得心体,自然增减分毫不得。”
翻译
以上为传习录 · 捲上 · 门人陆澄录 · 三十的翻译。
注释
以上为传习录 · 捲上 · 门人陆澄录 · 三十的注释。
拼音版
chuán xí lù juǎn shàng mén rén lù chéng lù sān shí。
传习录 · 卷上 · 门人陆澄录 · 三十。
wáng shǒu rén。
王守仁。
chéng zài hóng lú sì cāng jū,
澄在鸿胪寺仓居,
hū jiā xìn zhì,
忽家信至,
yán ér bìng wēi,
言儿病危,
chéng xīn shén yōu mèn,
澄心甚忧闷,
bù néng kān。
不能堪。
xiān shēng yuē cǐ shí zhèng yí yòng gōng,
先生曰:“此时正宜用功,
ruò cǐ shí fàng guò,
若此时放过,
xián shí jiǎng xué hé yòng rén zhèng yào zài cǐ děng shí mó liàn。
闲时讲学何用?人正要在此等时磨炼。
fù zhī ài zǐ,
父之爱子,
zì shì zhì qíng,
自是至情,
rán tiān lǐ yì zì yǒu gè zhōng hé chù,
然天理亦自有个中和处,
guò jí shì sī yì。
过即是私意。
rén yú cǐ chù duō rèn zuò tiān lǐ dāng yōu,
人于此处多认做天理当忧,
zé yī xiàng yōu kǔ,
则一向忧苦,
bù zhī jǐ shì yǒu suǒ yōu huàn bù dé qí zhèng。
不知己是‘有所忧患不得其正’。
dà dǐ qī qíng suǒ gǎn,
大抵七情所感,
duō zhǐ shì guò,
多只是过,
shǎo bù jí zhě。
少不及者。
cái guò,
才过,
biàn fēi xīn zhī běn tǐ,
便非心之本体,
bì xū tiáo tíng shì zhōng shǐ dé。
必须调停适中始得。
jiù rú fù mǔ zhī sàng,
就如父母之丧,
rén zǐ qǐ bù yù yī kū biàn sǐ,
人子岂不欲一哭便死,
fāng kuài yú xīn rán què yuē huǐ bù miè xìng,
方快于心;然却曰‘毁不灭性’,
fēi shèng rén qiáng zhì zhī yě,
非圣人强制之也,
tiān lǐ běn tǐ zì yǒu fèn xiàn,
天理本体自有分限,
bù kě guò yě。
不可过也。
rén dàn yào shí de xīn tǐ,
人但要识得心体,
zì rán zēng jiǎn fēn háo bù dé。
自然增减分毫不得。
。
”。
以上为传习录 · 捲上 · 门人陆澄录 · 三十的拼音版。